Ric Elias đã có ghế ở hàng ghế đầu tiên trên chuyến bay 1549, chiếc máy bay rơi xuống sông Hudson ở New York vào tháng 1 năm 2009. Điều gì đã chợt sáng lên trong tâm trí của ông khi chiếc máy bay bị rơi? Anh lần đầu tiên kể câu chuyện của mình một cách công khai tại TED.

Dưới dây là đoạn trích dẫn được dịch sang tiếng việt của Minh Trang Lai

0:11 – Hãy tưởng tượng đến 1 vụ nổ lớn khi bạn vượt qua ngưỡng 3000 bộ. Hãy hình dung 1 máy bay tràn ngập khói. Tưởng tượng động cơ kêu cạch, cạch, cạch, cạch, cạch, cạch, cạch. Thật sự khiến người ta phát điên. Phải, tôi đã có được 1 chiếc ghế độc nhất ngày hôm đó. Tôi ngồi ở số 1D. Và tôi là người duy nhất có thể nói chuyện với nhân viên chuyến bay. Tôi nhìn họ ngay tức khắc, và họ nói, “Không có vấn đề gì đâu. Chắc hẳn chúng ta đâm phải vài con chim.” Người phi công đã lái chiếc may bay vòng quanh,và chúng tôi chưa đi xa lắm. Tôi vẫn nhìn thấy được Manhattan. Hai phút sau, có 3 điều xảy ra cùng 1 lúc. Người phi công lái chiếc máy bay dọc theo sông Hudson. Và thường thì đó không phải là lộ trình đâu. (Tiếng cười) Ông ấy tắt hết động cơ. Và giờ hãy hình dung bạn ở trong 1 chiếc may bay hoàn toàn không có tiếng động. Rồi ông ấy chỉ nói 3 tiếng — 3 từ lãnh đạm nhất mà tôi từng nghe. Ông ta nói, “Brace for impact.” (Chuẩn bị va chạm) Và tôi không còn phải nói chuyện nhiều với nhân viên chuyến bay nữa. (Tiếng cười) Tôi có thể nhìn thấy trong mắt cô ấy, sự khiếp sợ. Và thế là hết đời.

1:22 – Giờ tôi muốn chia sẻ với các bạn 3 điều tôi đã học được vào ngày đó. Tôi học được rằng mọi thứ thay đổi trong chốc lát. Chúng ta có 1 danh sách ghi lại những thứ chúng ta muốn có trong cuộc đời, và tôi nghĩ tới tất cả những người tôi muốn gặp mà chưa gặp được, tất cả hàng rào mà tôi muốn chỉnh sửa,tất cả những trải nghiệm tôi muốn có nhưng chưa bao giờ thực hiện. Và tôi nghĩ về tương lai, và chợt nghĩ đến 1 câu nói, đó là, “Tôi thu thập những chai rượu dở.” Bởi vì nếu rượu đã sẵn sàng, và mọi người đã ở đó, tôi sẽ mở nó. Tôi sẽ không còn muốn trì hoãn bất cứ thứ gì trong đời. Và sự cấp bách đó, mục đích đó, thực sự đã thay đổi cuộc đời tôi.

2:02 – Điều thứ hai mà tôi học được là — và như thể khi chúng ta dọn dẹp cầu George Washington, nơi không được qua lại nhiều lắm — tôi nghĩ tới, wow, tôi thực sự cảm thấy 1 sự hối tiếc. Tôi đã sống 1 cuộc sống tốt. Với bản chất và những lỗi lầm của mình, tôi đang cố gắng làm mọi thứ tốt hơn. Nhưng với bản chất của mình, tôi cũng cho phép lòng tự trọng của mình len lỏi vào. Và tôi hối tiếc về khoảng thời gian tôi phí hoài vào những việc không đáng với những người xứng đáng. Và tôi nghĩ về mối quan hệ với vợ tôi, bạn bè tôi, và với mọi người. Và sau cùng, như để chỉ trích nó, tôi quyết định loại bỏ những năng lượng tiêu cực khỏi cuộc đời. Nó không hoàn hảo, nhưng nó tốt hơn nhiều. Tôi đã không cãi nhau với vợ trong 2 năm. Và cảm giác đó thật tuyệt. Tôi không còn cố gắng để làm đúng, tôi chọn việc được hạnh phúc.

2:52 – Và điều thứ 3 mà tôi học được — đó chính là khi chiếc đồng hồ tinh thần của bạn bắt đầu đếm, “15, 14, 13.” Bạn có thể nhìn thấy nước tràn vào. Và tôi nói, “Xin hãy bơm căng chúng.” Tôi không muôn thứ này vỡ thành 20 mảnh như bạn vẫn nhìn thấy ở các tài liệu. Và khi chúng tôi đi xuống, tôi có cảm giác, wow,chết không thực sự đáng sợ. Như thể chúng ta đã chuẩn bị cho nó suốt cả cuộc đời. Nhưng nó thực sự đáng buồn. Tôi không muốn phải đi; tôi yêu cuộc đời mình. Và cái buồn thực sự được tạo ra với 1 ý nghĩ,đó là, tôi chỉ ước 1 điều thôi. Tôi ước có thể thấy các con mình trưởng thành. Khoảng 1 tháng sau, tôi có mặt ở buổi biểu diễn của con gái, cô bé học lớp 1, chưa hẳn là 1 tài năng nghệ thuật… (Tiếng cười) Và tôi bối rối, tôi đã khóc như 1 đứa trẻ con. Và nó tạo ra mọi ý thức về cuộc sống đối với tôi. Tôi nhận ra rằng, khi liên kết 2 điểm lại chỉ có 1 thứ ảnh hưởng tới cuộc sống của tôi đó là trở thành 1 người bố tuyệt vời. Hơn tất cả, hơn tất cả, mục tiêu duy nhất tôi có trong cuộc đời là trở thành 1 người bố tốt.

4:06 – Tôi đã được trao tặng 1 món quà kỳ diệu, là không phải chết ngày hôm đó. Và tôi cũng được tặng 1 món quà khác, điều có thể được thấy ở tương lai và trở lại rồi sống khác đi. Tôi thách thức các bạn đang bay ngày hôm nay, tưởng tượng ra những điều tương tự sẽ diễn ra trong máy bay bạn — nhưng không —hãy chỉ tưởng tượng, bạn sẽ thay đổi như thế nào? Điều gì bạn sẽ hoàn thành với những việc đang chờ được hoàn thành bởi vì bạn nghĩ bạn sẽ ở đây mãi mãi? Làm thế nào bạn có thể thay đổi các mối quan hệ của mình và những khả năng xấu trong chúng? Và 1 điều nữa, liệu bạn có trở thành 1 phụ huynh tốt như bạn có thể?

4:40 – Cảm ơn các bạn.

4:42 – (Vỗ tay)

Translated by Minh Trang Lai
Reviewed by Alice Tran

BÌNH LUẬN

Vui lòng nhập bình luận của bạn
Vui lòng nhập tên của bạn ở đây