53.7 F
Gahanna
Thursday, March 28, 2024
Trang chủ Blog Trang 11

Timbuktu, thành phố vàng bên sa mạc Sahara

Ẩn trong những cơn bão cát của sa mạc Sahara là huyền thoại về một thành phố cổ từng được mệnh danh là El Dorado của châu Phi – Timbuktu.

Từ “Timbuktu” (hay Timbuctoo, Tombouctou) được sử dụng để chỉ một nơi huyền bí nào đó ở rất xa. Thế nhưng, đây là tên chỉ một thành phố có thật thuộc Mali, châu Phi. Nằm rìa sa mạc Sahara và bên bờ sông Niger, thành phố này từng là trung tâm sầm uất của những tuyến đường giao thương quan trọng.

Thành phố Timbuktu từng là nút giao thương quan trọng của cư dân vùng sa mạc Sahara. Ảnh: All World Towns.

Thành phố được xây dựng bởi những người du mục từ thế kỷ 12. Với sự phát triển nhanh chóng, đến thế kỷ 14, câu chuyện về sự giàu có của Timbuktu được lan truyền khắp nơi. Tất cả bắt đầu từ năm 1324, khi hoàng đế của Mali đi ngang qua Cairo, Ai Cập để hành hương đến Mecca. Khi được các thương nhân Cairo hỏi về số lượng vàng lớn mà hoàng đế mang theo, ông trả lời rằng nó được lấy từ Timbuktu.

Đến năm 1354, nhà thám hiểm người Hồi giáo Ibn Batuta đã viết về Timbuktu như một thành phố giàu có với rất nhiều vàng. Từ đấy, Timbuktu được biết đến như một thành phố vàng huyền thoại – El Dorado của Phi châu. Đến thế kỉ 15, nơi đây cũng trở thành trung tâm nghiên cứu Hồi giáo với số lượng dân cư trong khoảng 50.000 đến 100.000 người, chủ yếu là học sinh, sinh viên.

Nơi đây chứa nhiều sách quý thời Trung Cổ – minh chứng cho một kho tàng kiến thức khổng lồ nằm trong lòng “thành phố vàng”. Ảnh: Brent Stirton

Nhưng với người phương Tây thời bấy giờ, Timbuktu vẫn ẩn chứa nhiều bí mật. Những người không theo Hồi giáo, kể cả các nhà thám hiểm, đều bị cấm không được đặt chân tới đây. Cùng với sự biến mất bí ẩn của các đoàn thám hiểm châu Âu, nhiều người xem nơi đây là một thành phố huyền bí.

Sự bí ẩn khởi đầu vào năm 1618, khi một công ty London cử 2 đoàn đến Timbuktu nhằm thiết lập giao dịch thương mại. Đoàn đầu tiên bị thảm sát không còn một người, còn đoàn thứ hai đi thuyền lên sông Gambia và cũng không thể đến được thành phố vàng. Đến giữa những năm 1700 và 1800, nhiều đoàn thám hiểu lên đường đến với Timbuktu nhưng không một ai trở về.

Năm 1805, bác sĩ Mungo Park, người Scotland quyết định lên đường đến Timbuktu cùng một đoàn gồm cả người châu Âu và bản địa. Tuy nhiên, đoàn không thể đến với thành phố khi các thành viên đều thiệt mạng hoặc bỏ cuộc trên đường đi. Mungo Park tiếp tục cuộc hành trình một mình trên dòng sông Niger, ngày một điên loạn. Không ai biết Mungo đi đến đâu, và xác của ông vẫn luôn là một bí ẩn.

Thế nhưng, từ năm 1825, nơi đây đón nhận nhiều chuyến viếng thăm của các nhà thám hiểm châu Âu. Đến cuối thế kỷ 19, Timbuktu còn trở thành căn cứ chiếm đóng của quân đội Pháp.

Giờ đây Timbuktu trở thành một thành phố hoang vắng. Ảnh: All World Towns.

Từ thế kỷ thứ 16, khi tuyến giao thương chuyển sang đường biển ở Đại Tây Dương, nơi đây dần mất đi sự hào nhoáng mà chỉ để lại những câu chuyện mất tích bí ẩn. Timbuktu trở thành một thành phố hoang vắng và bị cô lập giữa những cồn cát khổng lồ.

Tuy nhiên, vẻ đẹp hoang sơ của thành phố cổ bí ẩn này cùng kho tàng kiến thức thời trung cổ được cất giữ trong trường đại học và thư viện vẫn thu hút hàng nghìn du khách mỗi năm. Một sân bay cũng được xây dựng tại Timbuktu để phục vụ cho ngành du lịch.

Những loại thực phẩm bổ não

Giúp bạn cân nhắc để lựa chọn những loại thực phẩm không chỉ có ích cho não mà còn bổ dưỡng cho cơ thể.

1. Các loại rau xanh

rau-JPG-7225-1381216286.jpg

Một nghiên cứu gần đây đã phát hiện những người ăn rau xanh gấp ba lần khẩu phần ăn bình thường một ngày có cấu trúc não tương đương với những người trẻ hơn họ năm tuổi. Salad và các loại bánh kẹp là lựa chọn đơn giản để tăng lượng rau xanh mà không gây nhàm chán.

2. Trứng

trung-JPG-4598-1381216286.jpg

Trứng chứa một lượng lớn choline giúp tăng cường trí nhớ, các loại protein giúp cơ bắp chắc khỏe và lutein – một chất chống oxy hóa tự nhiên – giúp cho đôi mắt bạn khỏe mạnh, đặc biệt là khi bạn làm việc rất nhiều với màn hình máy tính.

3. Cá hồi

ca-hoi-JPG-1531-1381216286.jpg

Các loại chất béo omega có trong cá hồi đã được chứng minh là có khả năng giúp tăng cường sự phát triển của não, cải thiện cấu trúc và làm giảm sự viêm nhiễm ở não.

4. Cà chua

ca-chua-JPG-2931-1381216286.jpg

Có nhiều nghiên cứu khoa học cho rằng lycopene, một chất chống oxy hóa mạnh có trong cà chua có thể giúp chống lại sự phá hủy các tế thường xảy ra trong quá trình phát triển của bệnh mất trí nhớ, đặc biệt là bệnh Alzheimer.

5. Súp lơ

sup-lo-xanh-JPG_1381217279.jpg

Súp lơ chứa vitamin C và E giúp tăng cường hệ miễn dịch. Ăn nhiều các loại rau họ cải có thể làm chậm quá trình suy giảm hệ thần kinh. Ngoài ra, súp lơ cũng là một nguồn vitamin K được biết đến với khả năng tăng cường chức năng nhận thức và nâng cao trí tuệ.

 

Bella Hadid đạt giải người mẫu sexiest nhất tại Cannes Award

Trong một chiếc váy lụa đỏ từ Alexandre Vauthier Couture, Bella đã nổi bật nét gợi cảm và quyến rũ của mình đạt giải người mẫu sexiest nhất tại Cannes Award.

Chiêm ngưỡng vẻ đẹp Tòa Thánh Tây Ninh

Đến tham quan Tòa Thánh Cao Đài, bạn sẽ được chiêm ngưỡng vẻ đẹp hài hòa giữa kiến trúc xây dựng với thiên nhiên xung quanh.

Tòa Thánh Cao Đài Tây Ninh được bao bọc bởi 4000m hàng rào gạch có trang trí hoa văn rất ấn tượng. Nội ô của Tòa Thánh rộng khoảng 1km2, trong đó còn có đền thờ Phật mẫu, có vườn kiểng đoàn kết, có cả rừng thiên nhiên.

Đập vào mắt du khách đầu tiên có lẽ là hệ thống cổng của Tòa Thánh, đường vào nội ô Tòa Thánh có tất cả 12 cổng, các cổng đều xây dựng theo kiểu Tam quan, được chạm hình Tứ linh (Long, Lân, Quy, Phụng) và hoa sen.

Sotaydulich Sotay Dulich Khampha Kham Pha Bui Chiêm ngưỡng tòa thánh tây ninh chiem nguong toa thanh tay ninh
Tòa Thánh Tây Ninh nhìn từ trên cao xuống.
Ảnh: Theo Internet.

Trong đó, cổng chính nổi bật lên bởi chiều cao, chiều rộng và cách trang trí khác hẳn. Trên cổng chính người ta đắp lưỡng long tranh châu, hoa sen cùng ba cổ pháp: quyển sách Xuân Thu, bình Bát Vu và Phất Trần. Ý nghĩa của việc bài trí ba cổ pháp nổi tiếng này cạnh nhau nói lên sự đồng nguyên của Phật giáo, Tiên giáo và Nho giáo.

Sotaydulich Sotay Dulich Khampha Kham Pha Bui Chiêm ngưỡng tòa thánh tây ninh chiem nguong toa thanh tay ninhTòa Thánh thu hút khách du lịch bởi kiến trúc độc đáo của mình.
Ảnh: Allen Wong.

Nhìn tổng thể Toà Thánh Cao Đài Tây Ninh, người ta thấy Tòa Thánh mang hình tượng Long Mã bái sư. Long Mã là con vật linh huyền thoại mang Hà đồ trên mình, gợi ý cho vua Phục Hy vẽ nên Bát Quái Tiên Thiên.

Đầu Long Mã là mặt tiền nhìn thẳng về phía Tây. Hai lầu chuông và trống vươn lên như hai sừng nhọn. Nằm giữa hai lầu chuông trống là tòa nhà lầu với tầng trệt (TỊNH TÂM ĐÀI) như miệng Long Mã hả ra.

Tầng hai (PHI TƯỞNG ĐÀI) như cái trán với 2 cửa được coi như hai con mắt. Giữa là mắt Huệ (Thiên Nhãn). Trên cao có tượng Đức Di Lặc ngồi trên lưng cọp và tòa sen.

Sotaydulich Sotay Dulich Khampha Kham Pha Bui Chiêm ngưỡng tòa thánh tây ninh chiem nguong toa thanh tay ninh

Đuôi Long Mã là Bát Quái Đài hướng thẳng phía Đông Thân Long Mã là phần ở giữa Đền (CỬU TRÙNG ĐÀI) chia thành 9 gian cao dần từ phía trước ra sau, nối liền Hiệp Thiên Đài với Bát Quái Đài.

Sotaydulich Sotay Dulich Khampha Kham Pha Bui Chiêm ngưỡng tòa thánh tây ninh chiem nguong toa thanh tay ninh
Buổi làm lễ uy nghiêm, trang trọng của Tòa Thánh.
Ảnh: Allen Wong

Mặt trước Tòa Thánh nhìn tổng thể trông thật nguy nga tráng lệ.

Biểu tượng của đạo Cao Đài là Thiên Nhãn. Ngoài việc thờ Thiên Nhãn, họ còn thờ Phật Thích Ca, chúa Giê su, Khổng Tử, Lão Tử, Phật Bà Quan Âm…

Từ Chánh môn đến đền thánh ta bắt gặp ba bảo tháp, sở dĩ gọi là bảo tháp vì đây là nơi thờ ba vị Đức Hộ Pháp, Đức Thượng Phẩm và Đức Thượng Sanh. Các tháp này được xây đắp, chạm trổ nhiều họa tiết thật tinh vi, sắc xảo.

Sotaydulich Sotay Dulich Khampha Kham Pha Bui Chiêm ngưỡng tòa thánh tây ninh chiem nguong toa thanh tay ninh

Qua các tháp là sân Đại Đồng Xã, nơi có tượng Thái tử Siddharta cưỡi ngựa tìm Đạo, theo sau là người hầu cận Channa. Kế là Cửu Trùng Thiên, hình bát quái có 9 bậc và được sơn ba màu vàng, xanh, đỏ.

Cạnh đó là cây bồ đề cổ thụ nổi tiếng, người ta kể rằng cây bồ đề này được Đại Đức Thera Narada tặng, đây là cây con lấy từ Bồ đề đạo tràng bên Ấn độ – nơi Thái tử Siddharta đã tham thiền nhập định và trở thành Đấng Giác Ngộ, Đức Phật Thích Ca.

Sotaydulich Sotay Dulich Khampha Kham Pha Bui Chiêm ngưỡng tòa thánh tây ninh chiem nguong toa thanh tay ninh

 

Hình ảnh những con rồng uốn quanh cây cột trên những tông màu nổi như: vàng, xanh, đỏ.
Ảnh: Allen Wong.

Có thể thấy, mỗi bộ phận Tòa Thánh Tây Ninh đều mang biểu tượng sâu sắc. Chẳng hạn, trên vòm trần nhà bên trong tòa thánh được ngăn ra làm 9 khoảng có hình bầu trời đầy mây và sao.

Khu chính diện thờ Thiên Nhãn nằm trên quả càn khôn có 3.027 ngôi sao (tượng trưng cho 3.072 quả địa cầu). Ngay cái tên Đại Đồng Xã cũng nói lên tính nhân bản chia sẻ cùng nhau, và tinh thần đại đồng để có thể chung sống hòa bình.

Sotaydulich Sotay Dulich Khampha Kham Pha Bui Chiêm ngưỡng tòa thánh tây ninh chiem nguong toa thanh tay ninh

Hay các cột được đắp hình rồng và sen, trong tiềm thức của người phương Đông, hình ảnh rồng tượng trưng cho sự uy mãnh, cao quý, thiêng liêng…, và sen tượng trưng cho vẻ đẹp thanh khiết.

Gió và ánh sáng luôn tràn ngập trong đền, vì thế khi bước vào đền ta vẫn cảm nhận được thiên nhiên thật gần.

Đền Thánh là sự kết hợp độc đáo của nền kiến trúc Âu và Á. Với hai lầu chuông trống cao như tháp chuông nhà thờ phương Tây, nhưng Đền cũng có mái lợp uốn cong nhẹ, mái kép kiểu “trùng thiềm điệp ốc” của phương Đông.

Tuy nhiên, ta vẫn cảm nhận hồn Việt khi đến tham quan Tòa Thánh, đặc biệt qua Tứ Linh: Long, Lân, Quy, Phụng và hình ảnh hoa sen.

Sotaydulich Sotay Dulich Khampha Kham Pha Bui Chiêm ngưỡng tòa thánh tây ninh chiem nguong toa thanh tay ninh
Bên cạnh sự thể hiện hài hoà giữa mỹ thuật kiến trúc
Á Đông và Phương Tây, công trình nghệ thuật này
vẫn mang đậm dáng dấp của kiến trúc Việt.
Ảnh: Allen Wong.

Đến thăm Tòa Thánh Tây Ninh, bạn sẽ cảm thấy mình thật nhỏ bé trước một kiệt tác kiến trúc ẩn chứa bao nhiêu điều mầu nhiệm về bí pháp.

Những Robots làm công việt nội trợ tốt nhất

https://youtu.be/CXIwG3xVjGU

 

Bí quyết đốt mỡ thừa, duy trì vóc dáng vạn người mê của ca sỹ Tóc Tiên

Tóc Tiên là 1 trong những nữ ca sỹ gợi cảm nhất nhì Vbiz. Bên cạnh tên tuổi và tài năng thì vóc dáng của cô cũng là niềm ao ước của bao người. Cùng tìm hiểu xem bí quyết gì giúp Tóc Tiên giữ gìn sắc vóc nhé.

Theo đuổi phong cách sexy nên vóc dáng được Tóc Tiên đặc biệt phải luôn cân đối, săn chắc. Dưới đây là những bí quyết giữ gìn vóc dáng nuột nà của người đẹp:
bi quyet dot mo thua, duy tri voc dang van nguoi me cua ca sy toc tien - 1bi quyet dot mo thua, duy tri voc dang van nguoi me cua ca sy toc tien - 2

Tóc Tiên sở hữu thân hình đồng hồ cát vô cùng sexy

1. Phương pháp tập luyện kết hợp trườm nóng và mát-xa

Chạy bộ là bộ môn mà người đẹp áp dụng mỗi ngày để tăng cường thể lực cũng như đốt cháy mỡ thừa, giúp cơ thể thon gọn và săn chắc.bi quyet dot mo thua, duy tri voc dang van nguoi me cua ca sy toc tien - 3

Bên cạnh đó cô còn áp dụng thêm một số cách để duy trì vòng eo con kiến như sử dụng muối, bã cà phê để massage vùng bụng mỗi ngày. Nhờ sự kiên trì và chăm chỉ của mình nên vóc dáng của Tóc Tiên bây giờ là sự ngưỡng mộ của rất nhiều người đẹp khác.
bi quyet dot mo thua, duy tri voc dang van nguoi me cua ca sy toc tien - 4

Vóc dáng của Tóc Tiên luôn khiến người khác phải ngưỡng mộ

2. Chế độ dinh dưỡng hợp lý

Ngoài những bài tập giúp cơ thể vận động, đốt cháy calo thì việc chọn lựa một chế độ dinh dưỡng hợp lý cũng là điều vô cùng quan trọng. Tóc Tiên đã chọn riêng cho mình một thực đơn ăn kiêng nhưng vẫn đảm bảo đủ dinh dưỡng, phù hợp với thể trạng.

Thực đơn giảm cân của Tóc Tiên:

– Sáng: 1 cốc sữa không béo + 1 quả trứng gà luộc

– Trưa: 1 bát cơm nhỏ + 1 phần salat thịt bò + canh rau

– Tối: 1 đĩa salat rau xanh + 1 ly nước ép chuối

Ngoài thực đơn chính này thì vào những bữa phụ trong ngày nếu thấy đói thì cô thường ăn thêm trái cây, sữa chua hay nước ép. Bên cạnh đó người đẹp cũng rất chăm chỉ uống nước lọc mỗi ngày để giúp giảm cân hiệu quả hơn cũng như giúp cho da luôn sáng tươi.
bi quyet dot mo thua, duy tri voc dang van nguoi me cua ca sy toc tien - 5

Người đẹp rất chăm chỉ uống nước lọc mỗi ngày để giúp giảm cân hiệu quả hơn cũng như giúp cho da luôn sáng tươi

Tôi làm giàu ở Mỹ như thế nào?

Ảnh minh họa google.

Tôi làm giàu ở Mỹ như thế nào?

Thói đời là không ai chấp nhận cái đích mà mình đã đạt được, vì không một ai lại bằng lòng với cái mà mình có và họ biện minh bằng rất nhiều lý do khác nhau để bào chữa cho cái tham vọng của mình, và tôi cũng thế.

Ngày đến Mỹ tôi chỉ mới 30, là một người lanh lợi và rất quyết đoán, cộng với những kinh nghiệm tôi có được trong quân ngũ, tôi rất tự tin vào khả năng hội nhập của mình trong một xã hội mới, mặc dù tài sản mà tôi mang theo chỉ có một bộ đồ duy nhất mặc trên người và không một xu dính túi. Thế mà khi ngồi viết bài này, tôi đã là một người hưu trí.

Ngồi bồi hồi nhớ lại những ngày đầu tiên đến Mỹ, lương tối thiểu cho một công nhân không có nghề chuyên môn như tôi chỉ có 2,75 đô la và cao lắm cũng chỉ 4 đô la, lại là người Á Đông, không có xe cộ và trong lòng còn mang đầy những vết thương tình cảm quá lớn. Nhưng dù sao tôi vẫn tự nhủ: Mình phải cố gắng, và biết ra sao ngày sau. Thế rồi những việc xảy đến với tôi trong những ngày đầu ở Mỹ bây giờ lại là cả một vùng kỷ niệm.

Tôi đã đọc một số bài viết của các anh chị khác về sinh hoạt của người Việt 5 châu. Những đề tài được nói đến trong các bài viết như: Nước Mỹ không là thiên đường, Tôi làm giàu ở Mỹ, và các bài viết khác quanh quẩn thì nó vẫn nói lên thực trạng về “ước ao làm giàu” của mỗi người. Có rất nhiều bài lên tiếng chê bai nước Mỹ, các bài viết đã mang đến cho độc giả cái nhìn rất tiêu cực, và cũng làm cho những người ở Việt Nam không khỏi chùn chân khi quyết định đi Mỹ. Và tôi cũng nhận thức được rằng những bài viết mà tôi đã đọc, họ chỉ nói lên được một góc nhỏ nào đó trong quá trình va chạm thực tế của họ khi đến Mỹ, và nó cũng chỉ gói gọn trong khuôn khổ kiến thức của họ. Vì vậy trong phần “Ý kiến của bạn” có nhiều khen ngợi, và cũng đầy rẫy những chống đối chê trách. Vì vậy khi quyết định viết bài này, tôi xin xác định mục đích của bài viết này như viết về kỷ niệm, và mong được chia sẻ với bạn đọc những kinh nghiệm mà tôi có khi trải nghiệm cách làm giàu của tôi trên đất Mỹ. Và để thành công tôi đã áp dụng cách làm giàu như sau:

1. Lắng nghe, ít nói, biết nhìn

Tôi đã tập lắng nghe điều mọi người thích nói. Còn họ nói đúng hay sai thì không quan trọng, điều quan trọng là tôi tập được thói quen biết ghi nhận và tránh phát biểu những điều mà tôi không thực sự biết. Thói quen này đã giúp tôi có “cái nhìn thực dụng”. Người ta có thể nói suốt đời và nói rất giỏi, nhưng sẽ không thể làm được suốt đời và khi người ta bảo: Làm đi đừng nói vì thời gian không chờ khi bạn nói, thật là chí lý với tôi.

2. Tự tin, học hỏi, tránh người ba hoa

Tập được thói quen biết lắng nghe, biết kiềm chế phát biểu đã cho tôi “cái nhìn” và “cái nhìn” đã là chìa khoá mở cách cửa cho tôi đi đến thành công. Tôi nhìn được nhiều thứ khác nhau trong nhiều lĩnh vực từ kinh doanh, đến tài chính, tham khảo về cổ phiếu và ảnh hưởng của chính trị với kinh tế như thế nào, và tôi chợt nhận thức được một điều là tại Mỹ: Khi một người là một con nợ của các tập đoàn tài chính thì người đó là người có sức mạnh. Chẳng thế mà những ngày đầu trên đất Mỹ, nhiều anh bạn của tôi hãnh diện khoe với bạn bè là anh ta được cấp thẻ Visa, hay Master Card và cho biết là phải khó khăn lắm mới có được, trong khi tôi đã có trong tay trên 80 thẻ tín dụng từ Visa, Master Card, Monte Blanche, tới American Express.

Để có những thẻ này chẳng có gì là khó khăn, tôi chỉ cần mở một tài khoản trong ngân hàng thì ngoài thẻ ATM, họ cũng mời tôi làm đơn xin cấp các loại thẻ khác, mà thông thường nhất là Visa và Master Card. Xin đừng vội nghĩ là các ngân hàng tốt với bạn, hay bạn là người có quyền lực mà được mời để sử dụng các loại thẻ này, chẳng qua mỗi lần bạn dùng thẻ thì ngân hàng cũng có lợi nhuận, và ngân hàng họ cần có càng nhiều người dùng thẻ càng tốt.

Ngày đó thông thường thì khi cấp thẻ các ngân hàng không buộc người sử dụng phải trả tiền “Hội viên” (Free Membership). Nhưng tín dụng thì họ cấp cho cũng chỉ ở mức cao nhất khoảng 5.000 USD và thấp nhất khoảng 1.000 USD. Những thẻ tín dụng phải trả membership do các ngân hàng lớn cấp thoạt đầu tín dụng cũng như các thẻ không phải trả tiền hội viên. Các ngân hàng căn cứ vào thời gian sử dụng thẻ và quá trình dùng thẻ của bạn, không có sơ xuất như trả nợ trễ, hay trong hồ sơ tín dụng khác không có những dấu hiệu mà ngân hàng gọi là “Bad Credit” thì tín dụng của bạn sẽ được cho cao hơn. Từ cái “nhìn” này tôi đã thấy được sức mạnh của tín dụng như thế nào, nên tôi đã xin tất cả các loại thẻ nào mà tôi có thể xin được.

Mặc dù có số lượng thẻ lên đến 80 cái, thoạt đầu chỉ là để “trả đũa mấy anh bạn hay “nổ” của tôi”, nhưng một ngày tôi mới ý thức rằng tôi có cái sức mạnh tiêu dùng cùng lúc đến 275.000 USD. Dĩ nhiên sử dụng thì phải trả lại, và tôi chỉ có 25 ngày để hoàn trả mà không mất tiền lời. Và nếu phải trả số tiền tối thiểu của 80 thẻ thì chẳng có cách nào mà tôi trả nổi, nên tôi phải có chiến lược để vay và trả mà không phải trả tiền lãi, cũng như không bị trễ (late payment). Tại Mỹ khi bạn dính vào trường hợp bị “bad credit”, cũng đồng nghĩa với bạn đã đánh mất 50% khả năng huy động đồng vốn khi cần, và tất cả những nhu cầu mua bán cần đến tín dụng như xe hơi, nhà cửa, bạn đều phải trả mức tiền lãi cao hơn những người có “good credit”.

Tôi đã mua căn nhà đầu tiên vào năm 1979, bằng mớ tiền nhựa này, và mua tại phiên tài sản bị bán đấu giá. Căn nhà rộng 1700SF, có 4 phòng ngủ, hai phòng tắm với giá 42.000 USD, nhưng tôi phải trả hết số tiền trong vòng ba ngày. Lập tức tôi sử dụng ngay 30 thẻ tín dụng để lấy ra số tiền mặt 42.000 USD. Thanh toán xong tiền mua nhà, tôi tìm đến ngân hàng vay lại nợ để trả lại cho các thẻ tín dụng, điều mà tôi sửng sốt là mặc dù tôi mua căn nhà này với giá 42.000 USD, khi ngân hàng cho định giá để xác định mức lãi và tiền cho vay, họ định giá căn nhà tôi mua có giá thị trường đến 65.000 USD. Như vậy equity trong căn nhà tôi thặng dư đến 23.000 USD. Và với chương trình vay mua nhà: trả trước 25% hay 16.250 USD (Down Payment), tôi được vay 48.750 USD. Thực tế số tiền tôi phải có ngay để trả cho các thẻ mà tôi đã dùng chỉ có 42.000 USD, như vậy ngoài số tiền 42.000 USD phải hoàn trả, tôi vẫn còn có dư 6.750 USD. Và trong vài thập niên tôi vẫn dùng thẻ tín dụng để kinh doanh nhà đất, và trở thành Real Estate Broker. Tôi đã chọn địa ốc là môi trường hoạt động thường xuyên của tôi.

Tôi là một trong số lớn những người thành công trong giai đoạn đầu từ 1975 đến 1985. Tính đến thời điểm cuối năm 1985, tổng số trị giá tài sản của tôi lên đến trên 3 triệu USD. Và người ta nói: “Ông ấy giàu lắm! Nhưng nhà quê không biết hưởng thụ (?)”. Trong khi tôi là chủ trên danh nghĩa số tài sản lên đến trên 3 triệu, nhưng số nợ ngân hàng của tôi đến trên 75% thì có gì đâu để gọi là giàu? Nhưng tôi giàu vì tín dụng, vì cho đến thời điểm này tôi đã có credit line lên đến 2.500.000 USD, và có rất nhiều bạn hữu trong ngành tài chính, ngân hàng.

Và tôi lại có thêm triết lý làm giàu nữa là: Muốn giàu phải có các bạn giàu. Vì nước chỉ chảy xuôi chứ không chảy ngược. Với giới nhà giàu họ không cần khoe khoang, và không có thời giờ cho những chuyện phiếm vô bổ. Sự thành công rất dễ làm cho con người tự tin, nhưng khi thất bại thì lòng tự tin cũng trốn mất. Cái khác biệt giữa người có bản lĩnh và không bản lĩnh: là khi sa cơ thất thế người bản lĩnh vẫn không mất tự tin, và ngược lại.

3. Có giàu cũng chớ kiêu sa

Khi được nhiều người gọi mình là người giàu có, thì chính mình phải hiểu rõ có quả thật là mình giàu không, và nếu mình giàu thật, thì mình như thế nào? Được khen giàu thì có thích nhưng thực tế mình cũng chỉ như những người chưa giàu, nếu có chăng thì thay vì đi vào chốn ăn chơi mình được cư xử tốt hơn những người chưa giàu, nhưng cái giá phải trả cao hơn người chưa giàu là hàng chục lần.

Có một ngày tôi nhận được cú phone từ một sòng bài ở Las Vegas, đề nghị cho tôi làm member của sòng bài nếu tôi tham gia. Mỗi khi đi Las Vegas sẽ có phi cơ riêng đón tôi, khách sạn không phải trả tiền và ăn uống ở những nhà hàng nổi tiếng hoàn toàn free. Nếu tôi đồng ý tham gia thì phải thỏa mãn điều kiện duy nhất: mở một tài khoản tại casino với 30 ngàn USD, để được hưởng cái vinh dự là khách VIP. Một ngày cuối tuần, tôi gọi cho Casino, sau khi xác minh mã số, tôi cho họ biết tôi muốn tham gia cuộc đen đỏ tại Las Vegas và cần có phương tiện đến đó. Họ cho biết trong hai giờ sẽ có phi cơ riêng đón tôi tại San Francisco. Tự nhiên tôi thấy mình vĩ đại, mình thuộc giới thượng lưu và mình là VIP. Đến phi trường đã có xe đón thẳng về khách sạn, phòng tôi ở có giá 800 USD/ngày, trong phòng có hoa và một chai rượu ngon để sẵn, và tất cả hoàn toàn free. Một bữa ăn có giá 400 USD, nhưng thực phẩm cũng không khác mấy với những nhà hàng mà bữa ăn tối chỉ khoảng 50 USD, và chỉ một đêm tôi đã nướng hơn 40.000 USD. Và đó là cái giá phải trả. Khi ngồi nghĩ lại, nếu không bị mồi chài bằng những thủ thuật tiếp thị, đã cho tôi cái hư danh VIP, nếu chỉ cần suy nghĩ chín chắn tôi sẽ lắc đầu khi được mời mọc. Nhưng vì có chút tiền nên tôi đã vội vã nghĩ rằng mình xứng đáng để được là VIP. Thật là điên rồ phải không các bạn.

4. Nghèo có khổ có, mới là thành nhân

Như tôi đã viết ở đoạn trên, khi có chút tiền, tôi tưởng là mình đã có nhiều, dù đã chuẩn bị tinh thần là sống thực tế, nhưng càng chuẩn bị thì càng có nhiều cơ hội cho mình phạm lỗi. Mặc dù thành công trong ngành địa ốc, nhưng tôi lại muốn dấn thân trong ngành cổ phiếu. Tôi thành công vài vụ, và thấy ngon ăn nên dốc toàn lực ăn thua đủ để rồi chưa đầy một năm sau khi bừng mắt dậy thấy mình trắng tay. Công lao 10 năm chỉ một phút bốc hơi đi mất (năm 1987).

5. Muốn giàu phải biết dấn thân

Từ một nhà “chuẩn bị triệu phú”, bây giờ tôi lại là kẻ trắng tay. Nhưng thất bại không làm tôi nản chí, tôi quay lại với địa ốc. Tôi có thông tin về một thành phố ở bắc Los Angeles. Theo quốc lộ 14 dẫn đến thị xã Palmdale, ở đây có dân số vài trăm dân trên một dặm. Tôi lên kế hoạch xin giấy phép làm dự án xây dựng một Mobile Home Park với 1000 spaces. Tôi mua vài chục arces đất rừng với giá rẻ mạt và đặt làm một bảng quảng cáo có chiều cao 6 mét và chiều ngang 30 mét, với tất cả thông tin theo như dự án mà tôi xin. Và về nhà chờ người ta gọi. Chẳng phải chờ lâu chỉ trong vòng một tháng tôi có hàng trăm cú phone gọi đến và những hợp đồng mua bán liên tục diễn ra. Rồi người ta thi nhau mua đi và bán lại. Dự án không bao giờ thực hiện, nhưng đến bây giờ thì vùng đất này đã phát triển và trở thành thành phố, và vẫn có Mobile Home Park nhưng do người khác là chủ đầu tư. Và chẳng còn ai thèm nhớ đến tên tôi là kẻ khuấy động một thời của thành phố này. Và dĩ nhiên một lần nữa tôi lại từ nghèo trở thành trung lưu.

6. Biết tìm cơ hội, mới giàu nhanh thôi

Thói đời là không ai chấp nhận cái đích mà mình đã đạt được, vì không một ai lại bằng lòng với cái mà mình có và họ biện minh bằng rất nhiều lý do khác nhau để bào chữa cho cái tham vọng của mình, và tôi cũng thế. Trong 10 năm tôi tạo dựng được số vốn hàng triệu USD, thay vì chấp nhận thành quả, và sống an nhàn thụ hưởng, thì tôi lại nghĩ chỉ 10 năm mà mình đã làm được như thế này, mình nên lên kế hoạch khác cho 10 năm tới. Và từ 1985 đến 1995 dù có khôn ngoan cách mấy tôi vẫn đón nhận thất bại nhiều hơn thành công. Trận động đất năm 89 và khủng hoảng kinh tế thời kỳ đó làm tôi lại rỗng túi, và tôi lại tìm kiếm cơ hội.

Như tôi đã trình bày ở phần trên, tôi là một Real Estate Broker chuyên về thị trường nhà phát mãi (foreclosure). Tôi có thông tin về một Plaza của một Nhật Kiều đang gặp khó khăn về tài chính, và ông đang có ý định bán đi. Thay vì tôi trực tiếp tiếp cận để đề nghị làm đại diện bên bán, tôi đã tìm hiểu thói quen của người khách hàng tương lai này: vợ chết, là một người theo Phật giáo, mỗi tuần đi ăn sushi và uống rược saké. Tôi đã lần mò theo ông ta gần ba tháng để tiếp cận làm quen. Trong suốt thời gian này tôi và ông ta chỉ trao đồi về suhsi và shasimi, cho đến một ngày ông ta chính thức ngỏ lời mời tôi về thăm nhà của ông, thì tôi biết chắc ông ta sẽ là khách hàng của tôi. Cái listing của ông có trị giá 32 triệu USD, với mức hoa hồng 10% và sau 7 tháng tôi đã thành công việc bán và nhận số hoa hồng 3 triệu USD. Và cũng nhờ ông, tôi còn bán thêm được hai khu thương mại khác do các bạn ông làm chủ.

7. Tuyệt đối chớ khoe cái tôi

Sau khi bán xong cái Plaza, và nhận tiền hoa hồng, trong bữa ăn sushi ông hóm hỉnh hỏi tôi: Làm sao anh bán được cái Plaza của tôi trong khi có ít nhất 4 Brokers khác từng listes cho tôi nhưng không bán được, thế mà anh lại thành công? Và tôi cũng trả lời ông hiểm hóc không kém: vậy ông có hối hận đã trả cho tôi 10% hoa hồng không? Chúng tôi cùng cười ý nhị với nhau, tuy nhiên ông vẫn cho tôi một lời khen khác: Anh có biết là tôi rất thoải mái khi làm việc với anh, và tôi rất vui khi con trai tôi nhìn anh và hỏi: Đây là người đã bán được Plaza cho chúng ta đây sao? Còn anh thì trả lời: Không phải riêng tôi, mà còn có sự hỗ trợ của cha anh nên sự thành công có được là do kết hợp của cả hai.

Trong nhiều thương vụ, một số chuyên gia vẫn mắc phải cái “tôi” của mình, và chính vì cái “tôi” của họ đã làm cho rắc rối, đôi khi còn hỏng cả mối quan hệ cần thiết trong kinh doanh.

8. Cái gì chưa biết thì bồi đắp thêm

Trong kinh doanh, người thành công càng lớn thì cái tôi của họ cũng lớn theo, có nhiều người luôn tỏ ra mình là người uyên thâm. Nhưng thực tế thì phải xem lại, vì càng có nhiều kinh nghiệm thì tri thức cũng nhiều, và dễ dàng hơn trong việc tham khảo tư vấn cho các vấn đề liên quan đến công việc chính của mình. Vì thế tôi luôn sẵn sàng học thêm các lớp đào tạo bổ túc của các Vocational Education mở ra hàng năm cho mọi người tham gia.

9. Gặp cứng thì phải nên mềm

Nguyên thuỷ tôi là kỷ sư thiết kế phần mềm, nhưng sau vài năm làm nghề, tôi chuyển sang làm Broker địa ốc, và học tiếp để lấy Cao học. Và sau cùng lấy lớp chuyên nghành về Marketing. Và chính môi trường làm việc của Marketing đã dạy tôi rất nhiều về “Gặp cứng thì phải nên mềm”.

10. Khi nghe dịu ngọt cần phải đắn đo

Thật ra trong thương trường luôn có muôn vàn cạm bẫy, người ta cài nhau vào các thế bí, cũng như luôn sẵn sàng bán cái cho người khác để lẩn tránh trách nhiệm.

11. Làm việc không được quanh co

Hiểu được như vậy, nên tôi làm việc theo sách vở, khi cần luật, tôi tìm đến văn phòng luật sư, chứ không nghe lời các nhà tư vấn không hành nghề. Tôi cũng không tư vấn cho bất cứ ai về những lãnh vực dù là tôi biết nhưng không có bằng hành nghề cũng như không bán rẻ cái đạo đức kinh doanh (Ethic code).

12. Tránh xa chính trị, lại gần nhà bank

Trong đời sống xã hội Mỹ, làm chính trị không khó, nhưng mất nhiều thời giờ lại còn phải tạo được tiếng nói của mình, vì vậy con đường đến gần ngân hàng sẽ dài hơn con đường làm kinh tế. Luận về cái chữ Giàu, Nghèo ở nước Mỹ, Tôi đã tự hỏi: Phải có bao nhiêu tiền mới gọi là giàu, và khi nào bị coi là nghèo? Tôi không bao giờ quên được cái giây phút tầm thường rất con người của tôi, khi được người bảo trợ đưa về nơi mà tôi sẽ bắt đầu lại từ đầu. Trên chuyến đi hơn 200 dặm thì chúng tôi về đến thành phố Mobile, xe dừng lại ở một ngã tư đèn đỏ và đậu trước một quán ăn nhanh Kentucky Fry Chicken. Mùi gà nướng thơm lừng làm tôi thấy thèm khát, giống như kẻ bị bỏ đói lâu ngày và vì sĩ diện tôi đã không để lộ sự thèm khát, nhưng trong bụng tự nhủ khi nào đi làm có tiền mình sẽ ăn cho thỏa chí mới thôi.

Hôm sau, khi ở nhà có một mình, tôi đã vật lộn với cái mắy cắt cỏ, và ra sức làm sạch sẽ khu vườn rộng lớn của người bảo trợ cho tôi, từ cắt cỏ, làm vườn thật gọn ghẽ. Kết quả là người bảo lãnh cho tôi buổi chiều khi đi làm về ông ta đã tỏ ra thích thú, và nhét cho tôi 100 USD. Thế là chỉ một ngày sau khi đến thành phố này, tôi đã có 100 đô la. Việc đầu tiên tôi nghĩ đến là phải đi ăn gà nướng Kentucky. Không xe, tôi đã lủi thủi cuốc bộ hơn một dặm để đi ăn gà nướng, cái mùi thơm phức mà tôi ngửi chiều hôm trước làm tôi thấy thèm nhỏ rãi. Thế nhưng khi đến tiệm Gà Rán, tôi không còn thấy thèm. Vì với 100 đô la, tôi có thể mua được 90 xuất ăn với giá 1,25 đô la. Tôi đã không ăn và quay về. Mãi đến gần 7 năm sau tôi mới ăn bữa cánh gà đầu tiên. Tôi kể lại câu chuyện này chỉ muốn gửi đến các bạn trẻ một chút chia sẻ: mình chỉ ước mơ khi mình chưa có, và khi khả năng cho phép thì ước mơ đó chưa hẳn là vẫn còn tồn tại.

Khi các bạn tôi biết tôi “giàu” hơn họ, họ đã hỏi tôi: Làm giàu dễ hay khó? Câu trả lời chẳng dễ dàng chút nào với tôi, vì làm thế nào để định nghĩa được cái dễ và cái khó? Nhưng tôi vẫn trả lời: Chẳng khó tý nào. Nhưng xin các bạn cũng phải hiểu sâu về hai chữ “Chẳng Khó” mà tôi đang dùng. Ở trong cái nghĩa của “chẳng khó” nó cũng bao gồm những thức khuya dậy sớm và phải đổ rất nhiều mồ hôi, và trí tuệ. Và “chẳng khó khi mình hoạch định được cho mình một hướng đi, và trong hướng đi, mình cũng phải biết khi nào phải ngưng và khi nào phải tiến”. Thành quả ra sao thì còn tuỳ thuộc vào kiến thức, khả năng lĩnh hội cũng như sự tháo vát của mình.

Trên mục này tôi đọc thấy có rất nhiều bạn đã than thở hay nghi kỵ về khả năng của mình. Tôi phải thành thật nói rằng các bạn đó sẽ không bao giờ giàu được, vì căn bản các bạn đó quá thiếu tự tin, thiếu kiến thức, và bất kể các bạn đó là ai, dù có học vị hay không, một khi thiếu tự tin và kiến thức thì cũng chỉ giống như những người thiếu học.

Một trong những người thành công ở Mỹ có anh David Duong, từ một người chuyên mua giấy phế thải, nay là một Tổng giám đốc của một cơ sở giải quyết vệ sinh môi trường tại Việt Nam. Hay một anh chàng khi khởi nghiệp tại Mỹ với nghề Assembly, và bây giờ là một trong những nhà cung cấp cable cho máy vi tính tại Sillicon valley. Hay một cậu bé làm nghề Office Cleanning đã trở thành Tổng giám đốc của công ty ở tuổi 19.

Tất cả những người này tôi đều quen biết, và ngoài những người này, còn rất nhiều người khác đã thành công. Các bạn sẽ hỏi: Làm thế nào để họ có thể thành công như vậy? Tôi xin thưa rằng: Những người này họ giống nhau ở một điểm: “Biết nhìn, biết lắng nghe, và biết nói”.

Tôi xin nêu ra vài trường hợp điển hình như của anh bạn làm nghề Assembly. Anh bạn này khi mới đến Mỹ bắt đầu bằng công việc lắp ráp cable cho máy vi tính, và làm việc cho hãng IBM. Trong một lần anh làm quen với một Buyer Agent, anh ta tìm hiểu về giá thành của một sợi dây nối trong hệ thống vi tính, và anh ta nhận thấy giá của các nhà phân phối cho hãng quá cao (đó là biết nhìn). Anh ta lập tức liên hệ với công ty chuyên cung cấp Cable cho nhà sản xuất và dốc túi mua vài cuộn. Anh ta làm hàng mẫu và khéo léo kết thân với Buyer Agent và chào hàng với giá rẻ mạt (biết nói). Người Buyer Agent đã thẳng thắn nói với anh ta: Tao thích mày nên mua dùm cho mày 50 sợi, nhưng tao không hứa là sẽ mua tiếp. Anh bạn này sung sướng hoàn tất 50 sợi dây trong ngày hôm sau, và tiền trao cháo múc.

Câu chuyện bán được 50 bộ dây được coi như một chuyện đùa, nhưng nó không đùa tý nào khi mục đích của anh bạn tôi là có được cái hoá đơn của hãng IBM đặt mua hàng. Chẳng có gì gọi là to lớn, nhưng sự thành công của anh ta bắt đầu từ đó. Vì khi đặt hàng, công ty luôn có hoá đơn, và cái hoá đơn dù chỉ có 50 sợi, nhưng cái hoá đơn đó có chữ IBM, và anh ta dùng cái hoá đơn này để đi chào hàng ở những hãng điện tử khác… Với một công ty dù nhỏ nhưng được một hãng lớn như IBM mua hàng thì hãng đó đã tạo được niềm tin. Và đơn đặt hàng mỗi ngày mỗi nhiều, và bây giờ anh là tổng giám đốc công ty do anh thành lập. Anh đã biết lắng nghe những yêu cầu của khách hàng và tiến đến thành công.

Câu chuyện của vị tổng giám đốc 19 tuổi cũng tương tự: khởi đầu chỉ là nhân viên quét dọn, nhưng cậu bé đã cố ghi chép tất cả địa chỉ của các công ty mà cậu phải phục vụ. Sau mỗi lần làm việc trong khi những người khác ra về thì cậu cố nán lại để gặp người quản lý để yêu cầu người này kiểm tra, bất cứ một sơ sót nào do người khác gây ra cậu ta đều tình nguyện ở lại để hoàn tất. Và đến một hôm người chủ của cậu ta bị mất hợp đồng, cậu ta đã lấy được tất cả những hợp đồng mà người chủ cũ đã đánh mất. Và dĩ nhiên là cậu ta trở thành giàu có, và chỉ hai năm sau, trên báo San Jose mercury News đã có bài viết về sự thành công của cậu này. Và tôi cũng phải xin nói rằng những vị này bây giờ đều đã tốt nghiệp ít nhất là cử nhân. Thành công là mục tiêu, nhưng để gìn giữ được nó luôn phải cần kiến thức.

Và khi viết bài này, tôi đang ở Việt Nam. Vì vậy khi đọc những bài mà một số bạn đã viết tôi thật sự ngỡ ngàng. Và cách so sánh xã hội Mỹ với xã hội Việt Nam cũng thật phiến diện.

Có bạn hỏi là nên đi Mỹ hay ở Việt Nam (?). Chẳng lẽ Toà Đại sứ Mỹ gửi thư đề nghị cho bạn được thảnh thơi leo lên máy bay tới Mỹ chăng? Có nhiều lần tôi đến Lãnh sự quán TP. HCM có các cô đã khóc ngất vì phỏng vấn thành công (!) và còn có hàng trăm người ăn chực nằm chờ để chờ phỏng vấn. Như vậy tại sao lại có bạn vẫn lên tiếng hỏi được câu này, và sự thật thì dù cho có hàng ngàn câu góp ý “Nên ở lại” thì ngày lên phi cơ bạn đó vẫn có mặt tại phi trường để nói Farawell với người thân còn ở lại.

Có một số sinh viên du học nêu lên câu hỏi: Học xong nên về Việt Nam hay ở lại? Và người hỏi lại là người có học vị Cao học. Tôi tự nhủ: Ngày trước khi tôi học xong, cầm mảnh bằng trong tay, khi nhận việc tôi không hề biết chút nào về công việc. Nhưng để trở thành nhân viên của công ty, thì ứng viên phải có trình độ mà họ yêu cầu. Vì vậy khi tốt nghiệp bạn chỉ là một sinh viên đã học xong các chương trình dành cho các chương trình mà bạn chọn. Nhưng không ai dám bảo đảm rằng khi nhận việc bạn có thể làm việc được ngay mà không cần huấn luyện.

Và khi các bạn nói rằng đã tốt nghiệp, nhưng không nói rõ bạn tốt nghiệp với loại điểm nào? Và bạn có khó khăn khi tìm được việc ở Mỹ không? Và với trình độ của một người tốt nghiệp ở Mỹ bạn thừa hiểu rằng cái học của bạn ở Mỹ chắc chắn chưa phù hợp với xã hội Việt Nam ngày nay. Mặc dù Việt Nam đang trên đà phát triển.

Có bạn còn than rằng: “Nước Mỹ không là thiên đường” tôi thấy rất đúng, vì tôi chưa nghe ai nói nước Mỹ là thiên đường cả, mà chỉ nghe nói rằng quốc gia này có nhiều cơ hội cho mọi người tiến thân. Có rất nhiều người tôi gặp đã nói: Cố sang Mỹ đi làm vài năm kiếm chút tiền rồi về lại Việt Nam làm vốn kinh doanh. Như vậy họ có đến Mỹ để tìm thiên đường đâu? Họ đến Mỹ để tìm cơ hội kiếm tiền, nhưng làm sao họ kiếm tiền được khi học vấn không có, còn ngôn ngữ thì không! Quả thật có chuyện mang tiền Mỹ về Việt Nam họ sống sung sướng vì sự chênh lêch mệnh giá của hai loại tiền, nhưng làm sao để dư được khi họ chỉ đủ sức nuôi chính họ trong xã hội Mỹ?

Và cũng không thiếu các bạn hiện sống tại Mỹ có cái nhìn rất thiển cận về Việt Nam. Dĩ nhiên giai cấp giàu nghèo thì ở đâu cũng có, tại Mỹ cũng vậy. Các bạn hãy nhìn xem cứ mỗi dịp Giáng sinh về thì tại San Francisco có bao nhiêu người chết cóng vì đói lạnh. Nhưng tôi ít nghe nói tại Việt Nam có người chết vì đói lạnh. Còn cơ hội làm giàu thì chính thời điểm này có rất nhiều cơ hội cho mọi người, làm giàu ở Việt Nam chỉ tiếc là phần lớn những người chưa giàu lại không chịu học cách để nhìn…

Nếu có bạn nào còn nghi ngờ những điều tôi viết trong bài này xin cứ liên hệ với tòa soạn để lấy địa chỉ email của tôi. Tôi sẽ hướng dẫn bạn làm giàu. Làm giàu không khó lắm đâu, chỉ sợ các bạn không có cái đảm lược cần thiết để làm giàu. Sự công bằng trong ngòi viết là cần trung thực, sự trung thực cho người đọc cái “nhìn” trung thực, và khi viết trung thực lòng ta thật thanh thản.

Nhìn vào hai xã hội khác nhau, thì không nên so sánh, từ đạo đức, văn hoá hay những cái khác, mà hãy đón nhận và bằng lòng với cái xã hội mà mình chọn. Các bạn không thể đòi hỏi xã hội Việt Nam phải văn minh như nước Mỹ, hay mang cái xã hội Mỹ làm tiêu chuẩn mẫu mực cho mọi người. Khi về Mỹ, tôi yêu quý đất nước này, nhưng khi về Việt Nam lòng tôi lại tràn ngập những yêu thương, vì đây là quê cha đất tổ. Tôi thật sự thích thú mỗi khi đi ngang một thành phố đang phát triển, tôi không khó chịu khi lái xe trên con đường bụi mù, vì phải có những bụi mù thì sự phát triển mới thành hình được.

Thân chào tất cả các bạn đã đọc bài này.

Mừng Xuân Đinh Dậu – Xuân Hoà Bình

Tâm Thư Của Bố Gởi Con Trai “Công Tác” Trong Công Ty Đa Cấp

Con trai yêu mến của bố! Hôm nay ở quê bố mở cờ níp trên mạng ra thấy con và các bạn hò hét cái gì mà “Tôi Trạch Văn Hoành 25 tuổi, mục tiêu của tôi đến tháng 12 năm 2016 là kiếm được 1 triệu USD và mua được căn hộ ở Ciputra. Tôi hành động bất chấp khó khăn, bất chấp nỗi sợ hãi”, thì con biết sao không? Con ạ, mẹ con nghe xong hoa mắt ngã cái rầm ngay tại chỗ, bố và các em phải cho uống 6 thìa nước đường mới tỉnh dậy được.

Con ơi, tổ sư mày, mày giàu có thế mà giấu tiệt bố mẹ là sao hở con? Mẹ con tỉnh dậy nói với bố, ông này một năm nữa nó có một triệu đô và mua được nhà chung cư thì ít nhất bây giờ trong tay nó phải có cỡ vài tỉ bạc, ông bảo nó về quê trả nợ họ hàng cho tôi cái, với lại mang cái xe đạp mini tàu về cho tôi đi chợ, nó giàu rồi chắc đi xe con.

Thấy mẹ xúc động, sợ ảnh hưởng tim mạch, bố an ủi. Chắc nó nói phét đấy, tháng trước xách gạo lên Hưng Yên thăm nó, thấy nó vẫn ở trong nhà trọ mái fibro xi măng nóng hầm hập, sáng dậy ngáp 6 cái, uống cốc nước lọc, khoác bộ vest đen mua 100 nghìn chợ Kim Liên rồi đi làm kia mà. Hoành ơi, mày nói thật với bố đi, thần kinh con dạo này vẫn bình thường chứ? Bố hỏi thế vì bố xem trên mạng có con bé mặt mũi cũng sáng sủa đứng trước hội trường hô khẩu hiệu xong khóc nức nở, con và các đồng nghiệp ôm chầm vỗ về động viên.

Con ạ, ban đầu bố cứ tưởng mày lợi dụng sờ vếu nó phát, vì bố nói thật trông vếu nó bố cũng thích, nhưng không ngờ mày mếu máo khóc theo như cha chết. Mày không bị thần kinh thì ma ám mày rồi hả Hoành? Khóc khóc cái thằng cha mày ấy, mà thằng cha mày thì đói nhăn răng, sáng ăn cơm nguội đi cày, tối úp mì tôm Hảo Hảo ăn coi bóng đá đây này, sao mày không khóc?

Hoành ơi, con trai ngu muội của bố ơi, nãy giờ bố troll mày đấy, giờ bố mới nói thật này! Bố mặc dù ở quê đi cày nhưng không cái gì qua được bố đâu. Cái thằng diễn giả dạy mày cách làm giàu, bố nói thật, một là thất nghiệp đói thối mồm, hai là loại ba hoa chích chòe trên răng dưới củ cải.

Con ạ, thằng giàu thì nó không ngu gì dạy đứa khác cách làm giàu đâu. Như mẹ mày ở quê đây, mẹ con nấu riệu ngon và bán chạy nhất làng, ai hỏi bí quyết bố toàn xui mẹ bày đểu hoặc giấu nghề. Ngu gì nói bô bô cho cả làng biết cách nấu riệu ngon. Thế mà gia đình ta còn đói bỏ mẹ, có cái mini tàu mày cũng mang đi thì biết rồi đấy. Bố nghe nó dẫn chứng Bill Gates, Stever Jobs, Mark Juckerberg…trở thành tỉ phú từ một người bình thường để lòe con rằng họ làm được sao chúng ta không làm được? Rằng nếu bố bạn nghèo, ông bạn nghèo thì bạn nên mừng vì không ai giàu ba họ, không ai khó ba đời. Con ơi, Hoành dại dột và ảo tưởng của bố ơi! Bố mà giàu, bố cho mày du học bên Tây hoặc chạy cho mày vào cơ quan ngon ngon lắm lộc lá, chứ không ngu gì để con cắp đít chạy theo bè lũ bán xoong nồi, thực phẩm chức năng và máy đéo chi đó phục hồi sức khỏe. Có nhiều cách làm giàu không khó, ví dụ đánh đề, ghi lô, mua vé số… nhưng không có ai giàu và thành công bằng cách kéo nhau ra đường hò hét “Tôi thành công vì tôi bất chấp tất cả” như con trong cờ níp Hoành ạ!

Thôi thư vắn tình dài, bố không muốn nói lắm. Bố dặn con vài điều trước khi lùa trâu ra đồng.

Tốt nhất con về đi cày với bố, hoặc tăng gia sản xuất, nuôi gà vịt, thả cá trê, rô phi đơn tính, làm ít năm cưới con vợ, sinh con cho mẹ mày đỡ lo.

Nếu không về thì đi học lấy cái nghề sau này nuôi thân, đừng sáng uống nước lọc, diện comple, đi giày đen, ngồi mini tàu nói chuyện lên mặt trăng trong khi răng dính toàn rau muống.

Lừa ở đâu thì lừa, xin con đừng bất chấp khó khăn, bất chấp tất cả, gọi điện cho họ hàng gạ mua xoong chảo, nồi niêu và thực phẩm chức năng nữa. Vừa rồi giỗ tổ ai cũng nhìn bố như kẻ thù con biết không?

Và cuối cùng, tiên sư cha nhà anh, anh mang ngay cái xe đạp mini tàu về cho mẹ đi chợ.

Bố tội nghiệp của con, Trạch Văn Đoành….

Hoành con! Sáng này thằng Tráng đồng nghiệp của con có ghé qua nhà ta. Bố đã đọc thư con gửi và có ngồi nói chuyện với nó một lúc. Con ạ, thằng Tráng đi mấy tháng về mà thay đổi hẳn: vec đen cứng ngắc mua 120 nghìn chợ Thượng Đình, giày nâu tuy có hơi há mõm tí nhưng nó bảo chính ra giày hàng hiệu may thủ công nên dễ há mõm, bút bi Thiên Long giắt ngực, tay cầm cuốn sổ… phong thái phải nói chững chạc như cán bộ y tế xóm ta đi rình bắt gà trong đợt cúm gia cầm cách đây 4 năm.

Ngồi ăn khoai lang một lúc nó khoe mới chuyển sang làm cho công ty gì mà trụ sở ở bang Mi Chi Gân, Hoa Kỳ. Bố hỏi có giống đa cấp như hội thằng Hoành không thì nó bảo à không, công ty cháu kinh doanh mạng lưới. Đây là hình thức thương mại tiên tiến bậc nhất thế giới, hai bác có làm tí không? Làm thì bán bò đi, cháu đăng ký thành viên xong mua bộ sản phẩm thực phẩm chức năng giá 5 triệu, hai bác gạ à quên mời được thêm thằng nào tham gia tiếp thì hai bác cứ rứa ngồi ăn hoa hồng thôi.

FB IMG 1477616903176

Mẹ của mày, tức là vợ bố nói không có tiền. Nó chém văng cả bọt mép, bảo ôi hai bác đúng là tầm mắt không qua lũy tre, không có thì vay, mà vay thì có hai cách là vay bình thường và vay bằng được. Muốn làm ăn lớn hai bác phải bỏ cái kiểu tư duy tiểu nông manh mún ấy đi, như cháu đây này, 6 tháng kiếm được 3 tỷ 8,  mới đi hội thảo Hoa Kỳ về  giờ chuẩn bị đi du lịch Mỹ đây, sướng chưa?

Bố gật gù bảo sướng, xong nó vay bố 200 nghìn đi đám cưới thằng Lô, tiền nằm hết trong ATM chưa rút kịp. Con biết bố bảo sao không? Bố ân cần nói tổ sư cha mày định chăn gà à? Làm 6 tháng kiếm 3 tỉ 8  mày có đi bán thận cũng đéo được, trừ khi mày có buồng thận, thi thoảng cắt ra bán cả chùm như bán củ đậu, tổ cụ mày!

Nó ăn chửi xong đỏ mặt nhảy lên con wave tàu lủi mất. Hihi, nó đi rồi mới biết nó bỏ quên gói thuốc đang hút dở trên bàn. Gớm, kiếm 3 tỉ 8 mà hút Thăng Long bao mềm, áo quần hôi hám như chui dưới cống lên. Mùi này ở quê ta gọi là mùi nghèo, kinh hơn cả mùi già của bố con ạ.

Bây giờ mới đến lượt con đây, sư cha nhà mày Hoành ạ! Tao dặn mày mang mini tàu về cho mẹ đi chợ sao mày không đưa? Thằng Tráng khoe mày tháng lĩnh 80 củ, ăn rồi hội thảo bàn cách phát triển mạng lưới và đi du lịch khắp nơi. Cái tiên sư nhà mày, tao ngồi nhậu lai rai nửa tiếng hết hẳn 90 củ đây, củ lạc rang con ạ, thằng con mê muội và ảo tưởng của bố ạ!

Con ơi, Hoành tội nghiệp của bố ơi! Trong thư con có hỏi cách săn chuột hiệu quả, vì chuột chỗ con nhiều. Bố nói này, con cứ mua cái bẫy bán nguyệt bán chỗ chợ Văn Giang mà bẫy, cách chế biến thì cứ làm sạch lông, thui qua rồi hấp sả con ạ. Chán hấp thì băm viên mà rán. Doanh nhân thành đạt lương tháng 80 củ sao không vô nhà hàng mà ăn, ăn chi chuột cho cực con?

Thằng Tráng cũng kể bọn con trai gái 30 đứa ở lẫn một phòng, bố nghĩ mà thèm vì tối kiểu gì chả trùm chăn làm tí, nhưng thàng Tráng bảo bọn con ở chung cho dễ “teamwork”. Bố hỏi teamworl là gì, nó nói là làm việc nhóm. Ờ, team chi cũng được, bố ở xa với lại dốt tiếng Anh nên chỉ biết dặn con khi teamwork nhớ đeo ba con sói vào cho chắc gạo con ạ, đừng để lúc chết lại bảo tại số. Không chết thì trym cũng to như cái phích Rạng Đông loại lít rưỡi rồi trách  bố kinh nghiệm đầy mình mà  không dạy dỗ.

Có vấn đề này nữa, trong thư con trách bố mẹ không có tầm nhìn xa, chỉ biết cắm mặt đi cày, nuôi lợn và nấu diệu mà vẫn không nghèo. Tiên sư nhà mày, vì một lũ như mày mà giờ đây làng xóm tiêu điều, xơ xác và chìm ngập trong nợ nần vì bị lôi kéo, dụ dỗ không? Con ạ, mày ở chung với gái bố không nói gì, vì đa dâm kể ra cũng còn tốt hơn đa cấp. Mày đừng ngụy biện bản chất đa cấp không xấu, ở bên nước ngoài tốt đẹp thế lọ thế chai. Tao chỉ cần biết ngay tại ngôi làng này thôi, vì bố mẹ mày không sống nước ngoài đồ ngu ạ.

Thôi tao chán mày lắm rồi không muốn nói nhiều nữa, bố chỉ khuyên con, Hoành ạ, con trai dại khờ và lầm lỡ của bố ạ – quay đầu là bờ, câu ngạn ngữ đó của triết gia lỗi lạc Xổm Cặc Cụ Ra Nôn người Capuchia (1 đất nước nghèo đói có 1 trái cam mà nó bu lại nó chia) xin con nhớ lấy. Bố mẹ già rồi bố mẹ cũng sẽ chết. Nhưng trước khi chết bố không muốn ai nói mình là bố của thằng đa cấp! Xin hãy thương bố mẹ khi con còn có thể con à!

Và cuối cùng tao nhắc mày lần nữa, trả mini tàu cho mẹ đi chợ nghe chưa? Mẹ mày dạo này đau khớp không đi bộ được nữa Hoành ơi là Hoành 😀 😀 😀

Tác giả Song Hà (P/s: Copy có chỉnh sửa :D)

Tôi không có sức làm “ngọc nữ”, chỉ xin được là Ngọc Trinh

Tôi không có sức làm “ngọc nữ”, chỉ xin được là Ngọc Trinh

Tôi không có sức làm “ngọc nữ”, chỉ xin được là Ngọc Trinh

Ngọc Trinh thẳng thắn trải lòng về lần đầu tiên đầu tư sản xuất phim điện ảnh, lại còn là phim về đời mình và đóng vai chính.

Nếu nói Ngọc Trinh thị phi đứng nhì showbiz Việt thì khó lòng chọn được người đứng nhất. Bất kỳ phát ngôn nào của “Nữ hoàng Nội y” đều có thể gây tranh cãi dữ dội. Nhưng dù vậy, nhiều người vẫn yêu mến cái sự “thô nhưng thật” của cô gái miền Tây này. Mới đây, tôi đã hẹn gặp Ngọc Trinh để nghe từ cô những chia sẻ về lần đầu thử sức ở cả hai lĩnh vực hoàn toàn lạ lẫm với mình: sản xuất và đóng phim, qua phim điện ảnh Vòng Eo 56 đang cực “nóng” ngoài rạp.

Phải thuyết phục mãi Ngọc Trinh mới chịu gặp. Cô không thường nhận phỏng vấn trực tiếp vì cô ngại lại bị… giật tít. Bởi đúng như cô giải thích, một khi đã trò chuyện thì cô sẽ nói hết – thẳng và thật. Tôi không biết có nên nhận xét thế này về một người mới đóng xong bộ phim đầu tay không. Nhưng trò chuyện với tôi là một Ngọc Trinh không biết diễn – diễn trong đời thật ấy. Cô quá thật!

Làm phim về cuộc đời mình – ở Việt Nam có lẽ là “vô tiền khoáng hậu” đấy. Bởi hiếm ai muốn người khác tò mò về đời tư của mình. Ngọc Trinh không lo ngại việc đời tư của bạn sẽ bị đem ra bàn tán sao?

Làm phim về cuộc đời mình là quyết định của tôi, mà một khi mình làm thì tức là mình muốn và mình chấp nhận việc đời tư của mình được quan tâm, bao gồm cả tò mò. Rõ ràng tính chất của việc này nó là như vậy. Bạn không thể một mặt làm phim, một mặt nói mọi người đừng tò mò về đời tư của tôi. Vậy mâu thuẫn và giả dối lắm.

Cho dù tôi có làm phim hay không thì vốn người ta cũng đã bàn tán về đời tư của tôi quá nhiều từ lâu rồi. Dựa trên những bài báo, những tin đồn, đúng có, sai có, thậm chí có những chuyện tôi còn không biết cơ sở ở đâu ra để họ đồn, họ bàn. Cho nên nếu có thể tự tạo cho mình một cơ hội để kể với khán giả câu chuyện đời mình một cách chân thật nhất từ góc nhìn của chính mình, thì đó chính là bộ phim này.

Tôi muốn tự mình kể chuyện đời tôi cho khán giả, không phải bằng ngôn ngữ của báo chí hay ai khác mà của chính mình, thông qua những thước phim tái hiện. Tất nhiên, có những người ghét tôi rồi thì dù tôi nói gì họ cũng không tin, vẫn cứ ghét. Nhưng tôi cần những người khác, những người muốn hiểu tôi, họ có thể hiểu được. Hiểu trước đã, còn thương hay ghét tính sau.

Từ lúc dự án điện ảnh “Vòng Eo 56” được công bố, có không ít ý kiến trái chiều mà chủ yếu cho rằng:
1/ Đời Ngọc Trinh có gì mà làm phim. Ngọc Trinh có phải là nhân vật tầm cỡ đâu.
2/ Ngọc Trinh đang than nghèo kể khổ để tranh thủ tình cảm của công chúng.

 Đời Ngọc Trinh có gì chứ. Tôi sống 28 năm trên đời mà nói không có gì sao được (cười). Tôi tin dù là ai thì đời đều “có gì” để kể. Đời tôi, đời bạn, đời họ, ta có thể ngồi kể với nhau thâu đêm. Đồng ý tôi không phải nhân vật tầm cỡ, có nói là nhân vật tầm thường cũng đúng, miễn không phải nhân vật tầm bậy (cười to).

Tôi từng xem rất nhiều phim, đọc truyện nữa. Thật ra điều chúng ta tìm kiếm trong một bộ phim đâu phải chỉ là sự “tầm cỡ”. Tôi, và tôi nghĩ nhiều người cũng như tôi, muốn tìm sự đồng cảm hơn, và điều đó đến từ sự chân thật, đời thường. Mọi người quan trọng hóa khái niệm “phim về cuộc đời” rồi, tiểu sử khác lịch sử chứ. Nhiều bộ phim, tiểu thuyết dựa trên cuộc đời thật rất ăn khách mà nhân vật chính là những người bình thường, còn chẳng nổi tiếng cơ. Quan trọng là câu chuyện của họ, tình yêu của họ, thái độ sống của họ có thể chạm đến cảm xúc người xem để được đồng cảm hay không.

Gia cảnh của tôi trước giờ mọi người đều biết, có bao giờ không nghèo khổ đâu mà cần phải than. Ai thương cũng thương rồi. Ai không thương cũng không thương rồi. Còn tranh thủ cái nỗi gì(?).

Mà mình tranh thủ tình cảm của công chúng rồi để làm gì nhỉ? Thật, nhiều lúc tôi tự hỏi: được tất cả mọi người yêu mến thì sống có hạnh phúc hơn không? Tôi nghĩ mình thì không. Tính tôi có nhận – có trả, không thì ăn không ngon, ngủ không yên. Nhận tình cảm, trả bằng trách nhiệm. Quá nhiều trách nhiệm thì áp lực lắm, sao hạnh phúc nổi? Thậm chí còn không được là chính mình. Vậy thì thôi đi, tôi không có sức làm “ngọc nữ”, chỉ xin được là Ngọc Trinh (cười).

“Ngọc Trinh hết thời rồi nên mới phải làm phim đánh bóng tên tuổi” – vậy còn ý kiến này thì sao?

Chưa bao giờ tôi thấy “thời của mình đến rồi” như bây giờ (cười). Có lẽ mỗi người có định nghĩa “thời” khác nhau. Với tôi thì “thời” là do bản thân cảm nhận. Trước đây người khác thấy tôi “rần rần” thì cho là thời của tôi. Nhưng bản thân tôi khi ấy không tự tin vào mình, trước những tin “hot”, tin “shock” về mình tôi từng khóc, từng suy sụp, muốn đầu hàng… Bản thân không hạnh phúc thì “có thời” làm chi hả bạn?

Còn bây giờ, tôi tự tin mình có thể làm được mọi thứ, chỉ cần tôi muốn và cố gắng. Cơ hội đến với tôi hay do tôi tự tạo ra cho mình. Mỗi ngày tôi bận rộn làm những thứ mình thích. Tôi vui và thấy mình may mắn kinh khủng, đủ mạnh mẽ để lờ đi những tiêu cực và chỉ tập trung vào mặt tích cực của cuộc sống. Trời ơi đây mới chính là thời của tôi!

Thôi thì bạn có tiền, bạn thuê ê-kíp làm phim cho mình cũng dễ. Nhưng còn bạn lấy đâu ra can đảm đóng vai chính? Trước giờ bạn vẫn tự nhận mình không có tài năng gì mà.

Đầu đuôi là vầy: Tôi là dân kinh doanh (tôi kiếm tiền chủ yếu từ kinh doanh thời trang và làm đẹp, chứ không phải làm người mẫu), tôi muốn đầu tư vào lĩnh vực phim ảnh bằng việc sản xuất một bộ phim. Bạn bè tôi mới nói: “Tốn tiền làm thì đóng luôn đi. Có dở thì mình mày chịu, không hại ai” (cười to). Tôi tự biết thân phận, nói: “Không biết diễn má ơi”. Thế là bạn tôi nảy ra “tối kiến”: “Vậy làm phim về chính mày luôn đi, khỏi diễn”. Tôi nghĩ… cũng hợp lý (cười).

Trước đây tôi không nghĩ là mình làm được, không riêng việc diễn xuất, nhiều việc khác tôi đều nghĩ mình không có khả năng, năng khiếu gì cả. Cho nên trước đây đạo diễn có mời tôi cũng không nhận lời đóng (trừ một vai cameo rất nhỏ trong Hit: Hoàng Tử & Lọ Lem chỉ diện bikini bước qua chứ chẳng có thoại gì). Nhờ bạn bè bên cạnh “dụ dỗ” tôi mới có gan đóng phim. Hoặc có thể, người sống đến thời điểm nào đó thì tự “nới tay” với mình, không đặt nặng có thể hay không mà đơn giản cho chính mình một cơ hội. Hay thì là phim đầu tay, dở thì là phim duy nhất. Tôi nghĩ, bản thân không muốn thì ai “dụ dỗ” được chứ.

Nếu đã là kinh doanh thì doanh thu hẳn là vấn đề hàng đầu nhỉ? Bạn có đang sợ lỗ?

Sợ chứ! Tôi mê tiền vậy mà, nói không sợ lỗ là quá xá xạo (cười). Nhưng đây là lần đầu tôi bỏ tiền kinh doanh mà không quá mong kiếm lời. Đừng lỗ thôi là mừng rồi, hoặc có lỗ thì lỗ ít ít thôi. Đây là nói về tiền bạc nhé, còn thật sự tôi nghĩ mình đang có lời rồi, lời nhiều thứ khác.

Tôi may mắn khi được làm việc với mỗi một thành viên trong đoàn phim Vòng Eo 56. Thời gian chuẩn bị trước khi bấm máy và trong suốt quá trình quay, tôi được đạo diễn Vũ Ngọc Đãng và anh chị em trong ê-kíp động viên, khích lệ rất nhiều. Nhờ mọi người mà bây giờ tôi tự tin đến mức cảm giác cái gì mình cũng làm được (cười).

Vòng Eo 56 ra rạp có thành công hay không thì với tôi, việc làm và đóng bộ phim này đã là thành công của mình. Đó là sự can đảm vượt qua giới hạn bản thân mà nhờ đó, tôi như mở một cánh cửa mới của cuộc đời. Bên kia cánh cửa là rất nhiều điều mới mẻ tôi chưa từng thử vì không nghĩ mình làm được, như ca hát, nhảy nhót, đánh tennis… Cho khoẻ thôi nha, không có biểu diễn hay thi thố gì đâu, khỏi mời show (cười to).

Nghe nói bạn từng khóc khi xem bản nháp của phim. Có “tự sướng” quá không?

Không quá lời, thú thật là sau khi xem bản dựng phim tôi đã khóc, không phải chỉ một lần. Tôi không biết khán giả sẽ thấy thế nào. Có lẽ do cảm xúc chủ quan của tôi, cảm xúc khi những ký ức thật hiện lại trước mắt nên tôi cảm động.

Tôi thương bản thân chứ! Mình không thương mình thì ai thương giùm cho? Tôi sống thế nào, bản thân tôi biết rõ. Do đó, tôi càng thương mình!

Bạn trai bạn đã xem phim chưa, có nhận xét gì không?

Bạn trai tôi xem rồi. Hôm ấy tôi ngồi ghế trước, ảnh rồi sau lưng tôi nên tôi không biết “diễn biến” thế nào. Đến lúc tôi khóc, lấy khăn giấy ra lau thì ảnh chồm lên xin. Tôi nhìn lại mới thấy ảnh đã khóc rồi, có khi còn khóc trước tôi (cười).

Bạn trai tôi không nói nhiều, không thích nhận xét gì cả. Ảnh khóc, tôi tin là vì bộ phim đã chạm được đến cảm xúc của ảnh, và vì ảnh thương tôi. Với tôi vậy đủ rồi, không cần nhất định hỏi “anh thấy phim hay không”. Với khán giả tôi cũng không kỳ vọng họ khen phim hay khen mình, mà tôi hi vọng xem xong phim, họ hiểu và đồng cảm được đến đâu hay đến đó.

Hình ảnh của bạn dạo này tích cực hơn thấy rõ. Thậm chí mới đây, bạn còn được mời ghi hình talk show phát trên sóng quốc gia. Nhiều người bất ngờ, thậm chí sốc lắm đấy!

Tất nhiên là tôi thấy vinh dự khi được xuất hiện trên sóng quốc gia, cùng trò chuyện với MC mà tôi luôn quý trọng là chú Lại Văn Sâm. Chú Sâm nói chuyện rất chân thành, tình cảm nên hôm ấy tôi đã mít ướt ngoài dự tính (cười).

Tôi đồng ý đây là bước tiến lớn trong sự nghiệp của mình và tôi trân trọng nó. Nhưng tôi không thấy có gì để sốc cả. Tôi luôn tin cuộc sống có trước – có sau, mình sống sao thì sẽ nhận lại vậy. Tôi đến được đây chứng tỏ tôi đáng để chương trình mời tôi đến. Ai sốc là do họ nghe chưa hiểu đúng về tôi thôi, nên xem phim để hiểu nha.

Trong talk show ấy có đoạn bạn bật khóc khi MC Lại Văn Sâm chỉ vừa mới hỏi về quê quán của bạn. Họ nói bạn “diễn sâu”.

Nếu diễn thì vậy đâu có sâu, phải chờ chú Sâm hỏi nhiều hơn rồi khóc mới đạt chứ. Còn tôi khóc liền, chính tôi còn thấy mình… kỳ (cười).

Thật ra lúc ấy tôi khóc không phải vì nhớ quê đâu. Tôi vẫn về quê thăm ba mẹ thường nên lý do đó xạo sự lắm. Tôi khóc vì cách chú Sâm trò chuyện với tôi. Chú Sâm nói dài nhưng lên sóng bị cắt nhiều đấy. Cách chú Sâm nói chân thành lắm kìa, khiến tôi thấy mình được tôn trọng, được trân trọng. Không phải kiểu hỏi moi móc, xét nét mà đơn thuần là hỏi thăm, quan tâm, khiến tôi cảm động không kịp ngăn nước mắt lại luôn.

Thôi chốt hạ lại, bạn nói gì để khán giả đến rạp xem phim của mình?

Ủa, ai muốn xem thì người ta xem thôi chứ mình nói sao được(?). Nói mà được là tôi lải nhải hoài luôn (cười).

Nhưng mà tóm lại là: Tôi hi vọng những ai dù thích, dù ghét, chỉ cần là có quan tâm đến Ngọc Trinh, tò mò cũng được, thì hãy bớt thời gian ra rạp xem Vòng Eo 56 để biết và hiểu đúng về tôi. Không cần thương tôi, chỉ cần hiểu đúng. Tôi thật lòng cảm ơn!

Cảm ơn Ngọc Trinh rất nhiều về cuộc trò chuyện thẳng thắn! Chúc bạn sẽ được khán giả hiểu đúng như hi vọng của bạn, thông qua bộ phim Vòng Eo 56.