53.7 F
Gahanna
Thursday, March 28, 2024

Tôi không có sức làm “ngọc nữ”, chỉ xin được là Ngọc Trinh

Xem Thêm

Tôi không có sức làm “ngọc nữ”, chỉ xin được là Ngọc Trinh

Ngọc Trinh thẳng thắn trải lòng về lần đầu tiên đầu tư sản xuất phim điện ảnh, lại còn là phim về đời mình và đóng vai chính.

Nếu nói Ngọc Trinh thị phi đứng nhì showbiz Việt thì khó lòng chọn được người đứng nhất. Bất kỳ phát ngôn nào của “Nữ hoàng Nội y” đều có thể gây tranh cãi dữ dội. Nhưng dù vậy, nhiều người vẫn yêu mến cái sự “thô nhưng thật” của cô gái miền Tây này. Mới đây, tôi đã hẹn gặp Ngọc Trinh để nghe từ cô những chia sẻ về lần đầu thử sức ở cả hai lĩnh vực hoàn toàn lạ lẫm với mình: sản xuất và đóng phim, qua phim điện ảnh Vòng Eo 56 đang cực “nóng” ngoài rạp.

Phải thuyết phục mãi Ngọc Trinh mới chịu gặp. Cô không thường nhận phỏng vấn trực tiếp vì cô ngại lại bị… giật tít. Bởi đúng như cô giải thích, một khi đã trò chuyện thì cô sẽ nói hết – thẳng và thật. Tôi không biết có nên nhận xét thế này về một người mới đóng xong bộ phim đầu tay không. Nhưng trò chuyện với tôi là một Ngọc Trinh không biết diễn – diễn trong đời thật ấy. Cô quá thật!

Làm phim về cuộc đời mình – ở Việt Nam có lẽ là “vô tiền khoáng hậu” đấy. Bởi hiếm ai muốn người khác tò mò về đời tư của mình. Ngọc Trinh không lo ngại việc đời tư của bạn sẽ bị đem ra bàn tán sao?

Làm phim về cuộc đời mình là quyết định của tôi, mà một khi mình làm thì tức là mình muốn và mình chấp nhận việc đời tư của mình được quan tâm, bao gồm cả tò mò. Rõ ràng tính chất của việc này nó là như vậy. Bạn không thể một mặt làm phim, một mặt nói mọi người đừng tò mò về đời tư của tôi. Vậy mâu thuẫn và giả dối lắm.

Cho dù tôi có làm phim hay không thì vốn người ta cũng đã bàn tán về đời tư của tôi quá nhiều từ lâu rồi. Dựa trên những bài báo, những tin đồn, đúng có, sai có, thậm chí có những chuyện tôi còn không biết cơ sở ở đâu ra để họ đồn, họ bàn. Cho nên nếu có thể tự tạo cho mình một cơ hội để kể với khán giả câu chuyện đời mình một cách chân thật nhất từ góc nhìn của chính mình, thì đó chính là bộ phim này.

Tôi muốn tự mình kể chuyện đời tôi cho khán giả, không phải bằng ngôn ngữ của báo chí hay ai khác mà của chính mình, thông qua những thước phim tái hiện. Tất nhiên, có những người ghét tôi rồi thì dù tôi nói gì họ cũng không tin, vẫn cứ ghét. Nhưng tôi cần những người khác, những người muốn hiểu tôi, họ có thể hiểu được. Hiểu trước đã, còn thương hay ghét tính sau.

Từ lúc dự án điện ảnh “Vòng Eo 56” được công bố, có không ít ý kiến trái chiều mà chủ yếu cho rằng:
1/ Đời Ngọc Trinh có gì mà làm phim. Ngọc Trinh có phải là nhân vật tầm cỡ đâu.
2/ Ngọc Trinh đang than nghèo kể khổ để tranh thủ tình cảm của công chúng.

 Đời Ngọc Trinh có gì chứ. Tôi sống 28 năm trên đời mà nói không có gì sao được (cười). Tôi tin dù là ai thì đời đều “có gì” để kể. Đời tôi, đời bạn, đời họ, ta có thể ngồi kể với nhau thâu đêm. Đồng ý tôi không phải nhân vật tầm cỡ, có nói là nhân vật tầm thường cũng đúng, miễn không phải nhân vật tầm bậy (cười to).

Tôi từng xem rất nhiều phim, đọc truyện nữa. Thật ra điều chúng ta tìm kiếm trong một bộ phim đâu phải chỉ là sự “tầm cỡ”. Tôi, và tôi nghĩ nhiều người cũng như tôi, muốn tìm sự đồng cảm hơn, và điều đó đến từ sự chân thật, đời thường. Mọi người quan trọng hóa khái niệm “phim về cuộc đời” rồi, tiểu sử khác lịch sử chứ. Nhiều bộ phim, tiểu thuyết dựa trên cuộc đời thật rất ăn khách mà nhân vật chính là những người bình thường, còn chẳng nổi tiếng cơ. Quan trọng là câu chuyện của họ, tình yêu của họ, thái độ sống của họ có thể chạm đến cảm xúc người xem để được đồng cảm hay không.

Gia cảnh của tôi trước giờ mọi người đều biết, có bao giờ không nghèo khổ đâu mà cần phải than. Ai thương cũng thương rồi. Ai không thương cũng không thương rồi. Còn tranh thủ cái nỗi gì(?).

Mà mình tranh thủ tình cảm của công chúng rồi để làm gì nhỉ? Thật, nhiều lúc tôi tự hỏi: được tất cả mọi người yêu mến thì sống có hạnh phúc hơn không? Tôi nghĩ mình thì không. Tính tôi có nhận – có trả, không thì ăn không ngon, ngủ không yên. Nhận tình cảm, trả bằng trách nhiệm. Quá nhiều trách nhiệm thì áp lực lắm, sao hạnh phúc nổi? Thậm chí còn không được là chính mình. Vậy thì thôi đi, tôi không có sức làm “ngọc nữ”, chỉ xin được là Ngọc Trinh (cười).

“Ngọc Trinh hết thời rồi nên mới phải làm phim đánh bóng tên tuổi” – vậy còn ý kiến này thì sao?

Chưa bao giờ tôi thấy “thời của mình đến rồi” như bây giờ (cười). Có lẽ mỗi người có định nghĩa “thời” khác nhau. Với tôi thì “thời” là do bản thân cảm nhận. Trước đây người khác thấy tôi “rần rần” thì cho là thời của tôi. Nhưng bản thân tôi khi ấy không tự tin vào mình, trước những tin “hot”, tin “shock” về mình tôi từng khóc, từng suy sụp, muốn đầu hàng… Bản thân không hạnh phúc thì “có thời” làm chi hả bạn?

Còn bây giờ, tôi tự tin mình có thể làm được mọi thứ, chỉ cần tôi muốn và cố gắng. Cơ hội đến với tôi hay do tôi tự tạo ra cho mình. Mỗi ngày tôi bận rộn làm những thứ mình thích. Tôi vui và thấy mình may mắn kinh khủng, đủ mạnh mẽ để lờ đi những tiêu cực và chỉ tập trung vào mặt tích cực của cuộc sống. Trời ơi đây mới chính là thời của tôi!

Thôi thì bạn có tiền, bạn thuê ê-kíp làm phim cho mình cũng dễ. Nhưng còn bạn lấy đâu ra can đảm đóng vai chính? Trước giờ bạn vẫn tự nhận mình không có tài năng gì mà.

Đầu đuôi là vầy: Tôi là dân kinh doanh (tôi kiếm tiền chủ yếu từ kinh doanh thời trang và làm đẹp, chứ không phải làm người mẫu), tôi muốn đầu tư vào lĩnh vực phim ảnh bằng việc sản xuất một bộ phim. Bạn bè tôi mới nói: “Tốn tiền làm thì đóng luôn đi. Có dở thì mình mày chịu, không hại ai” (cười to). Tôi tự biết thân phận, nói: “Không biết diễn má ơi”. Thế là bạn tôi nảy ra “tối kiến”: “Vậy làm phim về chính mày luôn đi, khỏi diễn”. Tôi nghĩ… cũng hợp lý (cười).

Trước đây tôi không nghĩ là mình làm được, không riêng việc diễn xuất, nhiều việc khác tôi đều nghĩ mình không có khả năng, năng khiếu gì cả. Cho nên trước đây đạo diễn có mời tôi cũng không nhận lời đóng (trừ một vai cameo rất nhỏ trong Hit: Hoàng Tử & Lọ Lem chỉ diện bikini bước qua chứ chẳng có thoại gì). Nhờ bạn bè bên cạnh “dụ dỗ” tôi mới có gan đóng phim. Hoặc có thể, người sống đến thời điểm nào đó thì tự “nới tay” với mình, không đặt nặng có thể hay không mà đơn giản cho chính mình một cơ hội. Hay thì là phim đầu tay, dở thì là phim duy nhất. Tôi nghĩ, bản thân không muốn thì ai “dụ dỗ” được chứ.

Nếu đã là kinh doanh thì doanh thu hẳn là vấn đề hàng đầu nhỉ? Bạn có đang sợ lỗ?

Sợ chứ! Tôi mê tiền vậy mà, nói không sợ lỗ là quá xá xạo (cười). Nhưng đây là lần đầu tôi bỏ tiền kinh doanh mà không quá mong kiếm lời. Đừng lỗ thôi là mừng rồi, hoặc có lỗ thì lỗ ít ít thôi. Đây là nói về tiền bạc nhé, còn thật sự tôi nghĩ mình đang có lời rồi, lời nhiều thứ khác.

Tôi may mắn khi được làm việc với mỗi một thành viên trong đoàn phim Vòng Eo 56. Thời gian chuẩn bị trước khi bấm máy và trong suốt quá trình quay, tôi được đạo diễn Vũ Ngọc Đãng và anh chị em trong ê-kíp động viên, khích lệ rất nhiều. Nhờ mọi người mà bây giờ tôi tự tin đến mức cảm giác cái gì mình cũng làm được (cười).

Vòng Eo 56 ra rạp có thành công hay không thì với tôi, việc làm và đóng bộ phim này đã là thành công của mình. Đó là sự can đảm vượt qua giới hạn bản thân mà nhờ đó, tôi như mở một cánh cửa mới của cuộc đời. Bên kia cánh cửa là rất nhiều điều mới mẻ tôi chưa từng thử vì không nghĩ mình làm được, như ca hát, nhảy nhót, đánh tennis… Cho khoẻ thôi nha, không có biểu diễn hay thi thố gì đâu, khỏi mời show (cười to).

Nghe nói bạn từng khóc khi xem bản nháp của phim. Có “tự sướng” quá không?

Không quá lời, thú thật là sau khi xem bản dựng phim tôi đã khóc, không phải chỉ một lần. Tôi không biết khán giả sẽ thấy thế nào. Có lẽ do cảm xúc chủ quan của tôi, cảm xúc khi những ký ức thật hiện lại trước mắt nên tôi cảm động.

Tôi thương bản thân chứ! Mình không thương mình thì ai thương giùm cho? Tôi sống thế nào, bản thân tôi biết rõ. Do đó, tôi càng thương mình!

Bạn trai bạn đã xem phim chưa, có nhận xét gì không?

Bạn trai tôi xem rồi. Hôm ấy tôi ngồi ghế trước, ảnh rồi sau lưng tôi nên tôi không biết “diễn biến” thế nào. Đến lúc tôi khóc, lấy khăn giấy ra lau thì ảnh chồm lên xin. Tôi nhìn lại mới thấy ảnh đã khóc rồi, có khi còn khóc trước tôi (cười).

Bạn trai tôi không nói nhiều, không thích nhận xét gì cả. Ảnh khóc, tôi tin là vì bộ phim đã chạm được đến cảm xúc của ảnh, và vì ảnh thương tôi. Với tôi vậy đủ rồi, không cần nhất định hỏi “anh thấy phim hay không”. Với khán giả tôi cũng không kỳ vọng họ khen phim hay khen mình, mà tôi hi vọng xem xong phim, họ hiểu và đồng cảm được đến đâu hay đến đó.

Hình ảnh của bạn dạo này tích cực hơn thấy rõ. Thậm chí mới đây, bạn còn được mời ghi hình talk show phát trên sóng quốc gia. Nhiều người bất ngờ, thậm chí sốc lắm đấy!

Tất nhiên là tôi thấy vinh dự khi được xuất hiện trên sóng quốc gia, cùng trò chuyện với MC mà tôi luôn quý trọng là chú Lại Văn Sâm. Chú Sâm nói chuyện rất chân thành, tình cảm nên hôm ấy tôi đã mít ướt ngoài dự tính (cười).

Tôi đồng ý đây là bước tiến lớn trong sự nghiệp của mình và tôi trân trọng nó. Nhưng tôi không thấy có gì để sốc cả. Tôi luôn tin cuộc sống có trước – có sau, mình sống sao thì sẽ nhận lại vậy. Tôi đến được đây chứng tỏ tôi đáng để chương trình mời tôi đến. Ai sốc là do họ nghe chưa hiểu đúng về tôi thôi, nên xem phim để hiểu nha.

Trong talk show ấy có đoạn bạn bật khóc khi MC Lại Văn Sâm chỉ vừa mới hỏi về quê quán của bạn. Họ nói bạn “diễn sâu”.

Nếu diễn thì vậy đâu có sâu, phải chờ chú Sâm hỏi nhiều hơn rồi khóc mới đạt chứ. Còn tôi khóc liền, chính tôi còn thấy mình… kỳ (cười).

Thật ra lúc ấy tôi khóc không phải vì nhớ quê đâu. Tôi vẫn về quê thăm ba mẹ thường nên lý do đó xạo sự lắm. Tôi khóc vì cách chú Sâm trò chuyện với tôi. Chú Sâm nói dài nhưng lên sóng bị cắt nhiều đấy. Cách chú Sâm nói chân thành lắm kìa, khiến tôi thấy mình được tôn trọng, được trân trọng. Không phải kiểu hỏi moi móc, xét nét mà đơn thuần là hỏi thăm, quan tâm, khiến tôi cảm động không kịp ngăn nước mắt lại luôn.

Thôi chốt hạ lại, bạn nói gì để khán giả đến rạp xem phim của mình?

Ủa, ai muốn xem thì người ta xem thôi chứ mình nói sao được(?). Nói mà được là tôi lải nhải hoài luôn (cười).

Nhưng mà tóm lại là: Tôi hi vọng những ai dù thích, dù ghét, chỉ cần là có quan tâm đến Ngọc Trinh, tò mò cũng được, thì hãy bớt thời gian ra rạp xem Vòng Eo 56 để biết và hiểu đúng về tôi. Không cần thương tôi, chỉ cần hiểu đúng. Tôi thật lòng cảm ơn!

Cảm ơn Ngọc Trinh rất nhiều về cuộc trò chuyện thẳng thắn! Chúc bạn sẽ được khán giả hiểu đúng như hi vọng của bạn, thông qua bộ phim Vòng Eo 56.

BÌNH LUẬN

Vui lòng nhập bình luận của bạn
Vui lòng nhập tên của bạn ở đây

Tin Mới

Món cháo cho trẻ nhỏ dưới một tuổi

Không biết các bạn đã dùng thử nồi low cook để nấu cháo cho con nhỏ của mình chưa...

Bài Viết Liên Quan